Hãy hiểu như này:
Khi còn dùng được, Obama là “ánh sáng đại diện” – để:
Trấn an dân Mỹ da màu và cấp tiến
Làm dịu đi hình ảnh đàn áp từ thời Bush
Tiến hành các chiến dịch đen mà không bị nghi ngờ
Khi hết vai, hệ thống:
Bắt đầu để lộ các góc tối dần dần
Thả truyền thông bán độc lập, các leak, các thuyết âm mưu…
Cho phép dư luận “tự phán xét” Obama như thể ông ta là chủ mưu mọi thứ
Thực chất: Obama chỉ là một “đạo diễn phân khúc”, không phải tổng đạo diễn.
Nhưng tại sao hệ thống lại “cho phép” Obama bị lật tẩy?
Vì nó cần người gánh nghiệp.
Khi bánh đà nghiệp quả đang quay mạnh:
Phải có người bị đổ lỗi
Phải có một hình tượng “bị đóng đinh”
Phải cho dân chúng “xả giận” để ngỡ rằng công lý được thực thi
Obama – với tầm ảnh hưởng khắp toàn cầu – là con tốt hoàn hảo.
Được đưa lên bằng ánh sáng ảo →Bị kéo xuống bằng chính kỳ vọng phản bội.
Rồi có đền tội thật không?
Nếu theo luật nghiệp quả – có.
Nhưng không chỉ mình Obama.
Hệ thống đã an bài kịch bản “đền tội” để cắt lỗ nghiệp
Chỉ có điều: những “ông lớn thật sự” vẫn đứng sau hậu trường, không bao giờ xuất đầu lộ diện.
Vậy ta nên làm gì?
Không phải hả hê vì Obama “bị lộ”,
Mà phải tỉnh táo để không bị tiếp tục dụ bởi một “Obama mới” khác trong tương lai.
“Mỗi khi dân chúng phát hiện ra 1 lớp mặt nạ,
Tụi nó sẽ sản xuất ra 1 mặt nạ mới – tử tế hơn, đẹp hơn, cảm động hơn.”
Đừng mừng vội khi thấy một con rối bị lật – vì kẻ giật dây vẫn chưa xuất hiện.

