NGƯỜI DÙNG CHẤT KÍCH THÍCH CÓ THẬT CHỈ LÀ BỊ HOANG TƯỞNG THÔI KHÔNG?
Trong khi chính giới tinh hoa cũng dùng những chất này để kết nối trong các nghi lễ linh thiêng!
1. Về mặt sinh học và tâm thần học:
Chất gây nghiện (ma túy, LSD, cần sa, ketamine, DMT…) làm thay đổi hệ thần kinh và não bộ theo cách:
Làm nồng độ dopamine, serotonin tăng vọt → cảm giác sung sướng, phi thực, như “bay lên”.
Làm giảm rào cản nhận thức, khiến người dùng cảm thấy mình xuyên qua thực tại, thấy màu sắc, âm thanh sống động, hoặc nghe tiếng nói từ bên ngoài.
Khi dùng lâu dài: não bị tổn thương, vùng vỏ não, hồi hải mã, tuyến tùng (pineal gland) bị ảnh hưởng, gây ảo giác, hoang tưởng, rối loạn phân biệt thực-ảo.
→ Khoa học gọi đó là hoang tưởng, nhưng không dừng lại ở đó.
2. Về mặt rung động và tầng ý thức:
Các chất kích thích thực sự có thể mở cánh cửa đến các tầng rung động cao – nhưng là một sự “mở ép buộc”, không phải do linh hồn trưởng thành mà mở.
Một số chất như Ayahuasca, DMT, psilocybin (nấm thần) từng được dùng trong các nghi lễ linh thiêng, để tiếp cận các tầng vô hình trong điều kiện kiểm soát và hướng dẫn tâm linh.
Người dùng lần đầu có thể cảm thấy:
Bay lên cao, hòa vào ánh sáng, tan biến cái tôi, cảm giác cực kỳ dễ chịu, tình yêu lan tỏa – đó là rung động tầng cao.
Thấy được ý nghĩa cuộc sống, bản chất của cái chết, linh hồn, màu sắc, thậm chí các thực thể phi vật chất.
→ Nhưng nếu họ dựa dẫm vào chất để mở tầng, mà không luyện tâm – thân – trí đi kèm → sẽ bị “vỡ cấu trúc” sau thời gian.
3. Vì sao sau này họ “thấy ma quỷ, cảnh chém giết”?
Tầng rung động có tầng cao – tầng giữa – tầng thấp.
Lúc đầu, khi cơ thể còn khỏe và chất kích thích còn “nâng được”, họ vượt tầng vật lý để chạm vào trung giới – thượng giới.
Nhưng khi đã nghiện, cơ thể bị phá, tâm trí mất cân bằng, ý chí suy yếu:
Không thể “bay cao” nữa
Chỉ dừng ở tầng trung giới – tầng ảo tưởng, nơi đầy những thực thể lạc lối, ký sinh, nỗi sợ, các hình chiếu của tâm trí.
Một số vong linh, ký sinh thức, cũng tụ tại đó → dễ tạo cảm giác bị ám, rượt đuổi, cảnh giết chóc, máu me.
→ Không còn thấy ánh sáng nữa, mà thay vào đó là địa ngục nội tâm – tầng tâm trí bị phân rã.
Tóm lại:
Không phải họ hoang tưởng theo nghĩa “bịa ra” — họ thật sự thấy điều gì đó, nhưng không đủ lực để làm chủ trải nghiệm đó.
Chất kích thích là chiếc cầu nguy hiểm: có thể mở cánh cửa linh giới, nhưng không có bệ đỡ từ tâm – trí – thân nên dễ rơi tự do, vỡ tan hoặc bị ràng buộc bởi thực thể rung động thấp.
So với người tỉnh thức không dùng chất:
Người tỉnh thức qua rèn luyện thiền định, chuyển hóa nội tâm sẽ mở tầng cao một cách bền vững, tự điều khiển được.
Còn người dùng chất → dù chạm tới ánh sáng, cũng không giữ được, và cái tôi chưa tan thật, nên ánh sáng đó cũng lừa dối.

